Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bản ghi chép: Cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh


Phan_20

Suy nghĩ đó liều mạng đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng Điềm Nhi, khiến trong lòng nàng vốn đã rã rời tan tác, lại càng tiến gần đến bờ vực sụp đổ.

Tin Thập Ngũ a ca qua đời, khiến trong lều đều hoàn toàn yên tĩnh. Chúng hạ nhân dùng ánh mắt thấp thỏm lo âu nhìn Điềm Nhi ngã ngồi thừ người ở đó, thậm chí có vài cung nữ cúi đầu khóc nấc lên, dường như đã dự cảm được vận mệnh tuyệt vọng của mình.

Tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy được!! Điềm Nhi cắn chặt răng, không buồn lau đi nước mắt trên mặt. Nàng đứng lên, hít sâu một hơi, nói với Truy Nguyệt: “Đi mời hai vị thái y đến đây!”

Một lát sau, hai vị thái y Hứa – Vương xuất hiện, Điềm Nhi thanh âm bình tĩnh nói chuyện của Thập Ngũ a ca. Sau khi nghe được tin này, biểu tình của hai vị thái y lại bất đồng.

Vương thái y trên mặt là kinh hoảng, mơ hồ mang theo chút tuyệt vọng. Mà Hứa thái y vẻ mặt lại ‘quả là như thế’, mơ hồ như mang theo tia tiếc nuối.

“Ta muốn hai ông phải đưa ra một phương pháp chân chính hữu dụng.” Điềm Nhi gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Hiện tại, lập tức, ngay lập tức!!!”

Hai thái y nghe vậy liền run rẩy, nếu có biện pháp bọn họ đã dùng từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Điềm Nhi cũng đã chó cùng rứt giậu rồi, chỉ thấy nàng Choang~ một cái, ném mạnh chén thuốc bên cạnh xuống đất, răng rắc một tiếng, rơi thành vô số mảnh nhỏ, nàng cúi đầu, chậm rãi nhặt lên một mảnh lớn nhất trong đó, sau đó đem nó dí lên cổ Vương thái y, nhấn một cái liền có vệt máu chảy ra.

Trong đôi mắt Điềm Nhi mang theo tia liều lĩnh cuồng loạn, một lần nữa lập lại: “Hoặc là đưa ra phương pháp cứu Vương gia, hoặc là, hai người các ông liền chết trước cho ta.”

“Phúc tấn bớt giận, phúc tấn bớt giận!” Vương thái y hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, không dám nhúc nhích, nói: “Tại hạ, tại hạ có một cách có lẽ có thể cứu được Vương gia.”

“Nói mau!”

Vương thái y sắp xếp lại ngôn từ, sau một hồi khá lâu, mới mở miệng nói: “Thân thể con người vô cùng huyền diệu, từ lúc sinh ra đã mang trong cơ thể một luồng sinh khí, sinh khí mạnh, thì người sẽ khỏe mạnh; sinh khí yếu, thì người yếu nhược. Nếu sinh khí đứt đoạn, là sẽ chết không thể nghi ngờ. Thần nói biện pháp này chính là dùng kim đâm vào huyệt, kích khởi luồng sinh khí trong cơ thể, sinh khí mạnh lên, vậy khí bệnh kia tự sẽ thối lui.”

Điềm Nhi nghe xong, liền cảm thấy lời này cũng có vài phần đạo lý, không khỏi vui mừng quá đỗi. “Vậy xin thái y lập tức thi châm.” Buông mảnh vỡ trong tay, nàng khẩn cấp nói.

Chờ đợi càng khiến nàng thêm tuyệt vọng, nàng muốn phải là hành động xác thực, bởi vì Dận Chân đã không còn lại bao nhiêu thời gian!

“Nhưng cách này có hai khó khăn...” Vương thái y có chút ấp a ấp úng nói: “Một là, nếu thi châm thành công, tuy cứu được người về cũng sẽ hao tổn tuổi thọ. Hai là, lúc tiến hành phương pháp này, cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận dù chỉ mảy may một chút, người bệnh sẽ lập tức mất mạng, vả lại từ lúc hành nghề y tới nay, thần vẫn chưa thử qua, cho nên, xác xuất thành công...”

Phảng phất như một chậu nước lạnh úp trên đầu, Điềm Nhi cắn môi hỏi: “Ông nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Một phần, không, hai phần...”

“Phúc tấn không thể a!” Vương thái y vừa dứt lời, Hứa thái y bên cạnh liền lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ mũi to liên tục xua tay nói: “Phương pháp này đại hung, đại hung a.”

Điểm này, làm sao Điềm Nhi lại không biết chứ? Thế nhưng, Thập Ngũ a ca đã chết rồi, như vậy Dận Chân cùng mắc một loại bệnh, có thể chống đỡ được bao lâu đây? Điềm Nhi cười thảm một tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Như vậy Hứa thái y có phương pháp gì tốt hơn sao?”

“Việc này, việc này...” gương mặt đầy nếp nhăn của Hứa thái y tràn đầy lo lắng, lại tránh né ánh mắt của Điềm Nhi, liên tiếp nói: “Vương gia là cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không có việc gì, nói không chừng, nói không chừng, qua một hai ngày nữa, sẽ tự chuyển biến tốt đẹp, vẫn nên chờ thêm một chút, chờ thêm một chút đi.”

Điềm Nhi nghe vậy cũng không để ý tới ông ta nữa, nói với Vương thái y: “Hai thành xác xuất thành công thì quá thấp.”

“Hay là, có thể để thần luyện tập một chút, để nâng cao một chút.”

“Được!” trong ánh mắt Điềm Nhi lóe lên vẻ kiên định: “Bản phúc tấn sẽ để cho ngươi luyện.”

Phương pháp châm kim vào huyệt đạo này, cần liên tiếp không ngừng châm tám mươi mốt cây lên thân thể. Trừ ngực 27 châm, cùng với 1 châm sinh tử lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, còn lại 53 châm thì hầu hết cần châm vào kinh mạch thiểu dương và thiểu âm trên hai cánh tay.

Nếu muốn luyện tập, tất nhiên là phải dùng người sống, hai mươi mấy châm trên thân thể, Vương thái y đã thử vài lần lên đám tiểu thái giám tùy thị, trên cơ bản đã nắm rõ được quy luật. Nhưng còn dư lại chính là trên hai cánh tay...

Vương thái y nhìn đôi tay trắng nõn lại gầy yếu trước mắt, sợ tới nhũn cả hai đầu gối.

“Châm!” Điềm Nhi lạnh lùng nói.

Vương thái y cắn chặt răng, cầm ngân châm lên.

Cơn đau bén nhọn đánh úp lên quả tim, Điềm Nhi không thể tự kiềm chế mà run lên một cái, nhưng mà....

Nàng xoay đầu hướng về phía bên cạnh, Dận Chân vẫn còn đang hôn mê nằm nơi đó.

Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi là có thể cứu được chàng rồi.

Cho nên, xin chàng hãy kiên trì thêm một chút nữa, xin chàng!!!

Chương 42: Bệnh dịch (3)

Hai ngày sau.

Điềm Nhi đứng bên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương thái y bên cạnh, từng hàng ngân châm đã xếp ngay ngắn bên cạnh, hắn thở sâu, chắp tay nói: “Phúc tấn, bây giờ thần sẽ bắt đầu!”

Cho dù đây là vì không còn cách nào, nhưng chuyện tới trước mặt, Điềm Nhi vẫn không tự chủ mà sợ hãi. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, trong cổ họng như có dầu sôi, sửng sốt nói không ra một chữ.

Vương thái y thấy thế cũng chỉ có thể đứng ở đó, thật ra mà nói, thật lòng ông không muốn làm điều này, nếu thi châm thất bại, Tứ gia đột tử ngay tại chỗ, vậy ông chính là hung thủ trực tiếp nhất. Hoàng thượng sao có thể tha cho ông chứ, sợ là một nhà già trẻ cũng phải đi gặp Diêm vương. Sớm biết như thế, ngày ấy nên cắn chặt răng, nếu Tứ gia bởi vậy mà đi, cùng lắm thì chỉ mình ông đi theo thôi, người nhà cũng có thể được giữ được mạng a. Ôi, hối hận a!!!

Không nói đến Vương thái y còn đang ở đó hối hận không thôi, mà Điềm Nhi cũng đã lâm vào tình trạng thiên nhân giao chiến (người đấu với trời). Nàng vốn chỉ là một tiểu cô nương tính tình yếu đuối, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng trải qua sóng gió gì, mà nay nàng phải đưa ra lựa chọn liên quan đến sinh mạng của Dận Chân, sao có thể không bối rối do dự cho được?

Nhưng mà — Điềm Nhi cắn răng một cái, lúc này không phải lúc do dự sợ hãi. Nếu đã quyết định làm, như vậy chuyện đã đến trước mắt, tuyệt đối không thể rút lui.

“Vương thái y, vậy mời ông...” Điềm Nhi còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng người từ bên ngoài vọt vào.

Chòm râu hoa râm của Hứa thái y rung rung, luôn miệng nói: “Phúc tấn, Vương thái y, cách này thật sự phiêu lưu quá lớn, lúc này thân thể Tứ gia cực kỳ hư nhược, nếu lỡ có gì bất trắc, chỉ sợ không chống đỡ được đến lúc thi châm xong, xin phúc tấn hãy cân nhắc a.”

Lời này, làm sao Điềm Nhi lại không rõ, nếu có biện pháp khác nàng đã không đi đến nước này a. “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, Vương thái y...” đương lúc Điềm Nhi cố lấy dũng khí lớn nhất đời này, quyết định đánh cuộc sinh mệnh của bọn họ, thì trên giường bệnh vốn vô thanh vô giác, Dận Chân đột nhiên khẽ ư hừ rên một tiếng.

Điềm Nhi sửng sốt, một giây tiếp theo vội nhào đến bên giường, nắm bàn tay của hắn, kêu to: “Dận Chân, Dận Chân, chàng đã tỉnh sao? Chàng đã tỉnh rồi đúng không?”

Đã ròng rã suốt ba ngày không mở mắt, nam nhân chậm rãi hé mí mắt lên. Trông hắn vẫn yếu ớt thoi thóp, nhưng trong mắt dường như có chút tỉnh táo, không còn mờ nhạt ảm đạm như trước.

Lúc này Hứa thái y vội vàng đi tới, vươn tay ấn lên cổ tay Dận Chân, một lát sau vẻ mặt kinh hỉ nói: “Phúc tấn, mạch tượng của gia đã bắt đầu có lực, đây là dấu hiệu tốt a!”

“Ông nói sao?” trên mặt Điềm Nhi cực kỳ kinh hỉ: “Gia, gia, có thể khá hơn sao?”

Hứa thái y vô cùng khẳng định gật đầu.

Niềm vui đến quá nhanh, Điềm Nhi gần như muốn ngã quỵ.

Dận Chân nhìn thê tử lệ rơi đầy mặt, đột nhiên mấy máy môi, dùng thanh âm vô cùng khàn nói: “Nàng...”

“Dận Chân, Dận Chân, chàng đã không sao rồi, chàng đã không sao rồi.” Điềm Nhi vừa khóc vừa cười nói. Lúc này nàng căn bản không suy nghĩ tại sao Dận Chân lại đột nhiên chuyển biến tốt lên như vậy? Nàng chỉ toàn tâm toàn ý vui mừng.

Vương thái y ở bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng thả lỏng: Tạ ơn trời đất, rốt cuộc cũng không cần phải đánh cuộc cơ hội nhỏ nhoi kia nữa.

Quả như lời Hứa thái y, từ s kỳ tích Dận Chân tỉnh lại, bệnh tình của hắn liền bắt đầu chuyển biến tốt. Ít nhất mỗi ngày cho uống thuốc sẽ không nôn ra nữa, cũng có thể ăn chút thức ăn lỏng.

Một ngày nọ, Điềm Nhi bưng bát cháo trắng, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn. Dận Chân nằm nghiêng trên gối, bỗng nói: “Nàng gầy đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường viên nhuận đầy sức sống kia đã teo lại đến thoát hình, thân thể cũng gầy yếu lợi hại, mặc bộ kỳ phục xanh ngọc thêu hoa trên mình trông càng đong đưa rộng thùng thình. Trong hai mắt Dận Chân không thể kiềm chế hiện lên vẻ đau lòng thật sâu, hắn mấy máy mở miệng, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

“Thật sao, gầy mới đẹp á!” Điềm Nhi cố dùng ngữ khí vui vẻ: “Lúc mùa xuân tích nhiều mỡ quá, bây giờ giảm bớt, vậy mà vừa đúng lúc. Gia nhìn xem, thiếp thân có đẹp hơn không?” Nói xong, còn cố ý phóng vài cái mị nhãn với nam nhân.

Dận Chân trầm mặc nhìn nàng, nhưng cảm xúc trong lòng lại như núi lửa bùng nổ, có cảm động, có thương tiếc, còn có một tia áy náy. Hắn chợt vươn tay, bắt lấy cánh tay thê tử, thanh âm có chút chuyển giọng nói: “Điềm Nhi, gia...”

“Hítss...” Điềm Nhi đau hít một ngụm khí lạnh, chén cháo cầm trong tay thiếu chút nữa sánh ra ngoài.

Dận Chân nhíu mày, sau đó tựa như nhớ ra cái gì, sắc mặt đại biến chợt kéo cao ống tay áo thê tử, liền đập vào trong mắt là trên hai cánh tay gầy sắp thành que củi, chằng chịt chi chít một mảnh xanh tím, có chỗ thậm chí còn rỉ ra tia máu.

Nhìn vô số lỗ kim kia, trong lòng Dận Chân như gào thét đau thương từng lớp chồng chất.

Điềm Nhi vội rút tay về, vén cổ tay áo xuống, cố giả vờ không sao, cười nói: “Không cẩn thận đụng trúng thôi, chàng đừng lo.”

Lời nói dối trắng trợn như vậy sao có thể gạt được Dận Chân. Hắn nhìn chằm chằm vào dung nhan bị giày vò đến mỏi mệt không chịu nổi của thê tử, thanh âm khàn khàn nói: “Đáng giá không?”

Điềm Nhi khẽ cười nói: “Không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi.” Nàng vươn tay vuốt ve gò má trượng phu: “Chỉ cần chàng có thể bình an vô sự, thì cho dù có dùng mạng thiếp đi đổi, cũng nguyện ý.”

Giờ phút này Dận Chân không thể nói ra được lời gì nữa, hắn vươn tay ôm thê tử vào trong ngực. Hắn ôm chặt như thế, chặt đến nỗi Điềm Nhi gần như không thở nổi.

“Chỉ cần nàng không bao giờ thay đổi, Chân về sau nhất định sẽ không phụ nàng.”

Điềm Nhi nghe vậy nước mắt trào ra, trong lòng lại có chút buồn cười nghĩ, vị hôn phu đại nhân quả nhiên thật hẹp hòi nhỏ mọn, ngay cả hứa hẹn cũng phải thêm điều kiện vào trước. Nhưng mà, quên đi... Điềm Nhi dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ trong ngực trượng phu: chỉ cần hắn có thể thật tốt, cái gì cũng được cả.

Bệnh tình của Dận Chân chuyển biến tốt thật nhanh, chỉ năm sáu ngày đã có thể bước xuống giường, Điềm Nhi tìm thời điểm nói cho hắn chuyện của Thập Ngũ a ca, Dận Chân nghe xong sắc mặt liền âm trầm, Điềm Nhi khuyên giải một lúc lâu cũng không thấy hiệu quả.

Bởi vì thái y nói, người bệnh không thể gặp gió, sợ tà phong nhập vào cơ thể. Cho nên từ lúc vào lều, màn cửa liền đóng thật kín, không nói cũng biết chất lượng không khí bên trong thế nào.

Mắt thấy Dận Chân càng ngày càng khá hơn, Điềm Nhi liền hỏi ý kiến thái y, sau khi được cho phép mới sai người đem tất cả màn cửa chính, cửa sổ mở ra hết, ánh ban trưa ấm áp trực tiếp rọi thẳng vào, làm cho người tắm trong đó, lập tức liền dấy lên cảm giác: còn sống thật tốt a.

Không chỉ có thế, Điềm Nhi còn ngại không khí trong lều nồng nặc, bèn sai người dùng rượu mạnh, dấm ăn lau chùi mỗi một nơi, lại dùng lư đồng tám cạnh hun y thảo hoặc cái loại trà hương ướp hoa. Lặp lại vài lần như vậy, không khí trong lều lập tức trong lành hẳn lên, không còn cảm giác bệnh uế như trước.

Mà đối với thân thể Dận Chân, nàng chăm sóc càng thêm cẩn thận. Chẳng những mỗi ngày phải đích thân theo dõi hắn uống thuốc, lại còn ra quy định nghiêm chỉnh trong mỗi bữa cơm. Bởi vì đều chuẩn bị đồ ăn thanh đạm lại dồi dào dinh dưỡng, dễ dàng tiêu hóa, cho nên Dận Chân cũng rất phối hợp.

Cứ như vậy lại là mười ngày trôi qua, sau khi được hai vị thái y Hứa, Vương chẩn đoán chắc chắn, “bệnh dịch” của Dận Chân đã hoàn toàn khỏi hẳn. Lời vừa nói ra, bất kể Điềm Nhi hay đám cung nữ, thái giám trong lều, trên dưới tất cả đều vui mừng không thôi.

Trên mặt Dận Chân cũng hơi lộ ra chút ý cười, nói với Điềm Nhi: “Gia đã gởi tin cho Hoàng a mã rồi, ngày mai chúng ta liền quay về hành cung.”

Điềm Nhi nghe xong lại càng vui mừng hơn, nàng nhẩm tính, lúc này Tám Cân cũng đã theo Khang Hy trở về Bắc Kinh, cả nhà họ muốn đoàn tụ sợ là phải thêm một đoạn thời gian nữa mới được. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Điềm Nhi cũng có chút đau lòng.

Dận Chân hơi phất tay, người bên dưới phi thường tự giác lui xuống, để Điềm Nhi ngồi dựa vào lồng ngực mình, hắn dùng thanh âm trầm thấp nói bên tai nàng: “Đừng thất vọng, lúc này Tám Cân còn đang ở trong hành cung.”

Điềm Nhi nghe xong, chợt ngẩng phắt đầu, lập tức như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình tức giận.

“Đừng có đoán mò!” Dận Chân giơ tay lên, vỗ nhẹ lên trán thê tử một cái: “Hoàng a mã ban đầu vốn muốn dẫn thằng bé cùng hồi kinh, nhưng tiểu tử kia vô luận thế nào cũng đòi nhất định ở lại chờ chúng ta trở về... Vì thế, còn không tiếc quỳ cầu xin Hoàng tổ phụ... Hoàng a mã không lay chuyển được lại cảm động thằng bé còn nhỏ mà hiếu thuận, nên đã đồng ý.”

Điềm Nhi vừa nghe xong, trong lòng thật sự vừa đau vừa xót. Tám Cân của nàng, rõ ràng vẫn còn là một đứa bé nhỏ như vậy, lại phải trải qua chuyện này... Ô... Không xong, nước mắt lại muốn chảy xuống.

“Tiểu tử thúi kia, thật không nghe lời, sau khi trở về, nhất định phải đánh cho cái mông nở hoa.”

Lần này Dận Chân vậy mà không nói câu: nàng muốn đánh ai, nhưng trong giọng nói cũng không khó nghe ra một loại cảm khái và đắc ý: “Tám Cân là một đứa bé ngoan.”

Nói thừa!! Ngẩng đầu, trợn mắt liếc trượng phu một cái, Điềm Nhi vừa khóc vừa cười, hờn dỗi nói: “Cũng không nhìn xem là ai sinh!”

Dận Chân cười phá lên.

Ban đêm, Điềm Nhi liền bắt tay vào chuẩn bị công việc trở về. Đương nhiên, trước đó, nàng còn có một việc phải làm.

Bảo Truy Nguyệt gọi tất cả hạn nhân hầu hạ trong lều đến, Điềm Nhi chân thành nói với họ: “Những ngày gia sinh bệnh đều là nhờ các vị hầu hạ tỉ mỉ, ta ở trong này đa tạ mọi người.” Nói xong, liền chậm rãi cúi người.

Thế đạo nào có chuyện chủ tử hành lễ với nô tài chứ, đám hạ nhân bị dọa sợ tất cả đều phịch phịch quỳ rạp trên đất, luôn miệng nói: “Nô tài / nô tỳ không dám.”

Màn cúi đầu này thuần túy phát ra từ nội tâm, nàng thật lòng cảm tạ họ. “Được rồi, được rồi, tất cả đều đứng lên đi!” Điềm Nhi cười nói: “Muốn quỳ lạy cũng phải chờ sau khi ban thưởng rồi hãy quỳ a.”

Điềm Nhi cầm lấy hà bao từ cái khay bên cạnh, tự tay đưa cho từng người, mỗi bao là tờ ngân phiếu hai trăm lượng.

Những cung nữ thái giám xuất thân từ trong hành cung này, giống như tên gọi, tất cả đều ở tại hành cung, ngày thường không hầu hạ quý nhân, tuy công việc nhàn nhã nhưng đồng thời cũng không được chút gì béo bở, mỗi tháng chỉ có thể lĩnh chút tiền lương ít ỏi, cuộc sống quả thực rất khó khăn.

Mà với tình trạng của Điềm Nhi lại không thể đem theo tất cả bọn họ hồi kinh, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là thưởng thêm chút bạc. Hai trăm lượng bạc, ở trong niên đại này, đủ để cho một gia đình bình thường cả đời áo cơm không lo. Mọi người tất nhiên là người người tạ ơn, cảm giác sâu sắc thấy cũng không “bán mạng” uổng phí.

Điềm Nhi lại cười nói một chút, rồi mới cho bọn họ lui xuống.

“Truy Nguyệt...” Lúc này, nàng xoay người đối với nữ tử diện mạo bình thường, trong thần sắc lại ẩn chứa vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh, nói: “Sau này, ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh ta, được chứ?”

Truy Nguyệt quỳ phịch trên mặt đất, kích động nói: “Tạ ơn chủ tử.”

Cuối tuần, Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân chữa khỏi bệnh dịch, cùng đích phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị từ bãi săn Mộc Lan trở về hành cung.

Chương 43: Chân tướng

“Ngạch nương...” thân ảnh tròn trịa nho nhỏ, cách thật xa đã chân nam đá chân xiêu chạy tới, lại không cẩn thận vấp một cái, cứ như vậy ngã nhào trên mặt đất.

Điềm Nhi thấy vậy đau lòng gần chết, cũng không đoái hoài tới gì khác, liền vọt tới trước. Trông thằng bé nằm rạp trên mặt đất, khóc đến đỏ cả mắt, càng nóng ruột càng gấp gáp hơn.

Một đám nô tài theo hầu, cũng bị dọa sợ nhảy dựng, vội tiến lên đỡ. Thằng bé lại giùng giằng không chịu, chỉ quẫy hai tay, ngồi đó khóc thút thít nhìn ngạch nương cách mình càng ngày càng gần.

“Thỉnh an phúc tấn.” Phỉ Thúy, Tiền ma ma đã sớm chờ đỏ mắt, thấy Điềm Nhi đầu gối liền mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Nhưng Điềm Nhi chỉ hướng về con trai nửa ngồi dưới đất mặt đầy ủy khuất, giang rộng hai tay, dịu dàng gọi: “Tám Cân, đến đây, ngạch nương ôm một cái nào.”

“Oa...” khuôn mặt nhỏ béo của Tám Cân lập tức khóc thành một độ cong kỳ quái, nhỏm dậy, như một viên đạn pháo liền vọt vào trong lòng Điềm Nhi, không ngừng kêu ngạch nương, ngạch nương.

Điềm Nhi ôm chặt con trai béo, cũng theo đó mà khóc sướt mướt.

Dận Chân sau lưng thấy một màn này, trong lòng cũng xúc động sâu sắc, hắn chậm rãi đi tới, nói với hai mẹ con: “Được rồi, chúng ta vào trong đi đã!” lúc này Điềm Nhi mới chú ý chẳng biết lúc nào chung quanh đã quỳ đầy người, có chút mất mặt lau nước mắt, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Một nhà ba người vẫn ở tại Hãn Hải viện, vào phòng ngủ, từ trong tâm tình kích động Tám Cân vẫn chưa khôi phục lại, tuy đã nín khóc nhưng vô luận thế nào cũng không chịu từ trên người Điềm Nhi tụt xuống.

Mãi đến thật lâu, Dận Chân nghiêm mặt lại, thằng bé mới bất đắc dĩ đứng ngay ngắn xuống đất.

“A mã, a mã...” thằng bé ngẩng đầu nhỏ lên, dùng thanh âm mong mỏi hỏi: “Ngài đã hết bệnh chưa?”

Dận Chân trông thằng bé giống như con cún nhỏ, trong lòng thoáng chốc liền mềm xuống, hắn gật đầu, nói: “Cũng đã.”

Tám Cân mở trừng hai mắt.

Điềm Nhi bên cạnh phì cười, chọc lên trán con trái béo, nói: “Ý a mã con là, a mã đã hết bệnh rồi!”

Tiểu tử kia nghe xong liền mừng rỡ, lập tức ôm chầm lấy chân Dận Chân: “Quá tốt rầu~, quá tốt rầu~, a mã của Tám Cân không sao Tám Cân không phải là đứa bé không ai cần rồi...”

Dận Chân nghe câu trước, liền lộ ra chút ý cười, nhưng đến câu sau cùng... Chau mày, hắn dùng thanh âm trầm thấp nạt: “Ai nói con là đứa bé không ai cần?” Dứt lời, liền dùng ánh mắt thâm trầm quét xung quanh.

Đám người Phỉ Thúy, Tiền ma ma đứng bên cạnh đều quỳ phịch xuống, Phỉ Thúy liền khẩn trương trả lời: “Khởi bẩm gia, lúc trước tin tức ngài bị bệnh truyền về hành cung, liền có một vài nô tài không biết trời cao đất dày, nói bậy bạ sau lưng, nô tỳ đã bắt được hai lần, cũng đều phạt nặng, có lẽ là... có lẽ là một vài lời bậy bạ trong lúc vô ý đã để tiểu chủ tử nghe được, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”

“Không phải họ nói...” Lúc này, Tám Cân cong miệng nhỏ nói với Dận Chân: “Là Hoằng Dục xấu xa nói, nó còn cười nhạo con, nói con không có cha mẹ, về sau nếu không có cơm ăn, có thể đến phủ nó xin ăn, nó sẽ bảo nô tài cho con một chén.”

Điềm Nhi nghe vậy liền phẫn nộ, hai người bọn họ còn chưa truyền ra tin chết, đám người kia cư nhiên đã bắt đầu khi dễ Tám Cân, giả sử hai người họ thực sự xảy ra chuyện gì... Nàng rùng mình một cái, quả thực cũng không dám tưởng tượng, Tám Cân còn bé nhỏ như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì.

Gương mặt Dận Chân một mảnh xanh đen, lại nhìn đến hai đấm tay siết chặt của hắn, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, đủ để chứng minh lúc này nam nhân phẫn nộ đến cỡ nào.

“Hảo cho một đứa Hoằng Dục.” hắn cười lạnh nói: “Thật không hổ là con của Đại ca.”

Điềm Nhi thấy Tám Cân hơi co rúm người, liền biết con bị khí thế của Dận Chân ảnh hưởng, vừa muốn mở miệng nói, ai ngờ lại nghe thằng bé ưỡn cao ngực, siết quả đấm nhỏ, giọng còn non nớt, hùng hồn nói: “Báo chù..., a mã, phải báo chù cho Tám Cân.”

Từ điểm ‘có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, thích ghi thù’ này, Điềm Nhi cũng không nén được xúc động mà cảm khái nói: “Thật không hổ là con của Dận Chân mà!”

“Được rồi!” Điềm Nhi âm thầm lắc đầu, sờ sờ đầu tiểu tử vẫn còn thở phì phò kia, rồi quay qua nói với Dận Chân: “Hoằng Dục bất quá mới chỉ là thằng bé mười một mười hai tuổi, chàng chấp nó làm gì.”

Dận Chân hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt như ‘rõ là lòng dạ đàn bà’.

Trở về hành cung, gặp được con trai vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, dây cung vẫn luôn kéo căng trong lòng Điềm Nhi rốt cuộc cũng hoàn toàn buông lỏng xuống.

Phỉ Thúy cố ý chuẩn bị cho nàng một thùng nước tắm lớn, ngâm mình trong thùng gỗ tỏa hương hoa hồng, Điềm Nhi hít sâu một hơi, thở dài nói: “Thật thoải mái a!”

Mà đối với xúc động của chủ tử, Phỉ Thúy lại khóc òa lên.

“Hài tử ngốc, không phải ta vẫn rất tốt đó sao, em khóc cái gì!”

Phỉ Thúy che mặt nức nở nói: “Chủ tử chịu khổ a, nô tỳ đau lòng.”

“Được rồi, được rồi, ra thật sự không sao.” Điềm Nhi đưa tay ra hiệu cho Truy Nguyệt bên cạnh đỡ Phỉ Thúy dậy.

“Mấy ngày nay, cũng đã để các ngươi lo lắng.”

Phỉ Thúy lắc đầu: “Chỉ cần chủ tử và gia có thể bình an vô sự, cho dù nô tỳ có dập đầu chết ở trước mặt Bồ Tát cũng nguyện ý.”

“Biết ngươi trung tâm rồi!” Điềm Nhi cười liếc mắt trách nàng một cái.

Tắm xong, Điềm Nhi liền lên giường, tiểu gia hỏa Tám Cân kia đã sớm khẩn cấp bò lồm cồm lại chiếm lĩnh lòng ngực ngạch nương. Điềm Nhi biết trong lòng thằng bé còn sợ hãi, không có cảm giác an toàn, liền dùng giọng ôn nhu nhất dỗ giành thằng bé, dùng đôi bàn tay khẽ khàng vỗ về thằng bé. Nàng kể rất nhiều chuyện ở bãi săn Mộc Lan, thí dụ như nơi đó trời xanh trong cỡ nào, cỏ xanh biếc ra sao, lúc vây săn thú náo nhiệt đến đâu. Đương nhiên, nàng còn nhấn mạnh nói, mình và Dận Chân nhớ biết bao biết bao, lo lắng thật nhiều thật nhiều cho con trai cưng đang ở hành cung xa xôi.

“Ngạch nương còn nghĩ vầy a, con trai ta dũng cảm như vậy, nhất định có thể tự chăm sóc mình, nhất định có thể đợi a mã và ngạch nương bình an trở về, có đúng không?”

Tám Cân bất quá chỉ mới hơn ba tuổi, thật ra cũng không thể hiểu rõ cái gọi là “bệnh dịch” đến tột cùng là có hàm ý gì. Thằng bé chỉ nghe người khác nói a mã ngã bệnh, cho nên rất lo lắng, rất lo lắng thôi. Nhưng lâu ngày, thằng bé rõ ràng cảm giác được có chỗ gì đó không đúng, đặc biệt sau khi Hoàng tổ phụ trở về, thằng bé hỏi: a mã cùng ngạch nương đâu rồi, mặt Hoàng tổ phụ rõ ràng xuất hiện vẻ do dự, càng làm cho đứa bé còn nhỏ trong lòng không thể tự kiềm chế sợ hãi. Hơn nữa tên Hoằng Dục đáng ghét kia nói với mình, a mã và ngạch nương sẽ không bao giờ trở lại nữa, hai chữ “tử vong” lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Tám Cân.

Bị bỏ lại một mình, hoảng hốt sợ hãi, cùng với một tia hoài nghi có phải mình bị vứt bỏ hay không, những thứ này vật lộn trong lòng một đứa bé nhỏ như vậy, không thể nghi ngờ là thật tàn khốc.

Vòng tay của mẫu thân vĩnh viễn là thứ có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng con trẻ.

Theo từng lời dịu dàng của Điềm Nhi, trên mặt Tám Cân cũng dần dần thả lỏng, dần dần liền cứ thế ngủ thiếp đi.

“Con cũng gầy đi a!” Đau lòng nhìn con trai dường như cũng gầy đi không ít, Điềm Nhi cúi đầu yêu thương hôn lên hai má con: “Ngủ ngoan đi!!” trước khi con lớn lên, a mã và ngạch nương sẽ không rời đi, tuyệt đối sẽ bảo vệ con.

Huân hương bay thoang thoảng, gió nhẹ khẽ phe phẩy màn trướng, chồng chồng từng lớp màn che rũ xuống, bao lại thành một không gian biệt lập nho nhỏ, bên trong, hai mẹ con họ ôm nhau ngủ, thoạt nhìn yên bình ấm áp, không tranh với đời...

Ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã sâm sẩm tối. Điềm Nhi xoay người nhìn, tiểu tử kia đang phơi bụng ngủ ngon lành bên cạnh. Dịch góc chăn cho con, Điềm Nhi bước xuống giường.

Phỉ Thúy, Truy Nguyệt ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới hầu hạ. Điềm Nhi ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Giờ Tuất rồi ạ, thấy phúc tấn và tiểu a ca ngủ say quá, chúng nô tỳ liền không dám gọi. Chủ tử đã đói chưa, bữa tối còn đang hâm nóng trên bếp, lúc nào cũng có thể dùng.”

Điềm Nhi gật đầu, nói: “Cũng thấy đói một chút, ngươi đi kêu phòng bếp mang thức ăn lên đi, còn nữa đi hỏi Vương gia đã ăn chưa? Nếu chưa, vậy mời ngài lại đây dùng chung.”

“Vâng!”

Không lâu sau, Phỉ Thúy trở về báo, nói Dận Chân đã ăn rồi, Điềm Nhi liền kêu Tám Cân dậy, hai mẹ con ăn một bữa bữa tối thật vui vẻ.

Sau khi cơm nước xong, Điềm Nhi dẫn Tám Cân đến vườn chơi xích đu, hai người vui đùa một hồi lâu, mãi đến kia bầu trời tối đen không thấy rõ bóng người mới trở về phòng.

Canh ba, Điềm Nhi lại dỗ con trai ngủ, lông mày lại càng nhăn càng chặt, nam nhân kia cũng thật là! Bất quá mới vừa bệnh dậy được vài ngày mà thôi, vừa về liền chui tọt vào thư phòng không thấy bóng dáng đâu, hoàn toàn quăng luôn hai chữ “Tĩnh dưỡng” mà thái y dặn đi dặn lại rồi.

Mang theo một bụng “hỏa khí”, Điềm Nhi mang giày xuống giường, đi đến thư phòng. Hai tiểu thái giám canh chừng ngoài cửa thấy Điềm Nhi đến, toan muốn mở miệng thông truyền, lại bị một ánh mắt hung hăng ép cho khép lại.

Lướt qua hai tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, Điềm Nhi cứ thẳng đường đi vào, tới gần tấm bình phong pha lê mạ vàng, nàng liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng.

Điềm Nhi dừng chân lại, cũng nghe ra, người đáp lời chính là Tô Bồi Thịnh.

Từ ngày ấy sau khi hắn thông báo tin Dận Chân bị bệnh xong, sau đó cũng không thấy bóng dáng đâu, Điềm Nhi cũng cho là không phải hắn sợ chết, chẳng qua là cảm thấy có thể Dận Chân đã sai hắn đi làm chuyện gì, nay xem ra quả đúng như thế.

Trong bụng nàng có chút tò mò, bèn im lặng, chỉ đứng sau tấm bình phong, vểnh lỗ tai lắng nghe.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .